0

Những câu chuyện 'truyền Net' nổi tiếng năm qua


Thời xưa, giai thoại được truyền miệng từ người này sang người khác mà không rõ nguồn gốc xuất xứ. Còn ngày nay, truyện dân gian thời Internet có thêm một phương tiện khác để thịnh hành: dịch vụ chat.

Tính năng Send Group (gửi cho một nhóm) trong Yahoo Messenger - phần mềm tin nhắn nhanh được ưa chuộng nhất ở Việt Nam - giúp người sử dụng trong nước nhanh chóng phát tán các thông điệp. Dù đôi khi khó chịu vì spam, nhiều người cũng phải bật cười trước những đoạn tin hóm hỉnh và hợp thời mà họ nhận được mỗi khi mở cửa sổ chat.

Than thở cuối năm

Chứng khoán đỏ ửng, khách tan hoang
Đôi mã còn xanh, lấm tấm vàng
Sột soạt đếm lương, toàn tiền lẻ
Đập bàn, quyết định: Tết ngủ ngoan.

Gieo quẻ ngày Tết

Người tuổi Sửu hợp người tuổi Ngọ theo quẻ Đầu trâu mặt ngựa và Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Theo quẻ Mèo mả gà đồng, tuổi Mão và tuổi Dậu sẽ có một tình yêu mãnh liệt và… hoang dại. Trong khi đó tuổi Mùi và tuổi Tuất rất hợp kinh doanh cửa hàng ăn uống theo quẻ Treo đầu dê bán thịt chó hoặc bảo kê theo quẻ Chó treo mèo đậy".

Đề thi kinh điển

Đề thi Đại học năm 2009 gồm:

Câu 1: Dựa vào hình tượng đáng thương của nhân vật Mị trong truyện ngắn Vợ chồng A Phủ, anh/chị hãy phân tích hậu quả của đột biến gen?

Câu 2: "Sông không hiểu nổi mình. Sóng tìm ra tận bể". Anh/chị hãy: a. Tính bước sóng Lamđa. b. Tìm thể tích nước biển cho H=1, O=16, C=12.

Câu 3: Dựa vào Atlat Địa lý Việt Nam, anh/chị hãy khảo sát sự biến thiên và vẽ đồ thị hàm số y = f(x) = x3-2x?

Chúc các thí sinh làm bài tốt và hẹn gặp lại ở kỳ thi kế tiếp.

Diệt virus chuyên nghiệp

1. Sao chép file chứa virus vào USB.

2. Khi copy nửa chừng, rút USB ra để virus đang chạy từ PC sang USB sẽ bị rơi ra ngoài.

3. Bỏ virus vào túi, đem đi xét nghiệm và cho uống thuốc.

4. Thả virus vào máy để truyền thuốc cho những virus khác và chúng sẽ chết hàng loạt.

Rao vặt độc đáo

- Dinh Độc Lập tuyển nhân viên. Yêu cầu: Có ngoại hình, sức khỏe, không quan trọng bằng cấp, không dị tật. Làm ngày 2 ca, lương tháng 3.000 USD, bảo hiểm đầy đủ. Công việc: Sáng đẩy xe tăng ra sân cho khách chụp ảnh, chiều đẩy vào kho.

- Cần bán gấp nhà 3.000 m2, tường chống đạn, nhiều phòng, an ninh tốt, camera bảo vệ, công an tuần 24/24. Địa chỉ: Nhà tù bộ công an. Giá thương lượng.

- Tìm trẻ lạc: Cháu tên là SCIC, ra đi cả nửa tháng nay không thấy về. Khi đi cháu mặc áo màu xanh, quần màu đỏ, đi dép vàng, tay cầm cục tiền nói là đi cứu chứng khoán. Ai kiếm được cháu tôi xin hậu tạ bằng biên độ 1% trong 1 tháng.

Truyện ngụ ngôn về loài vật

- Một con voi kết hôn với một con kiến dù bạn bè phản đối. Đêm tân hôn, con voi bị đau tim và qua đời. Con kiến khổ sở than: "Chỉ một phút nông nổi mà mình phải dành cả đời đào huyệt chôn voi".

- Côn trùng thông minh nhất: Kiến, vì người ta hay hỏi ý kiến
Loài vật mẫu mực: Vẹt, vì học trò thích học vẹt
Động vật biết nói: Con la, vì người ta thường phải nghe la mắng, la hét
Loài vật cao giá nhất: Sóc, vì mọi người thích nhắc đến chuyện săn sóc

Ước mơ của bợm nhậu

Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy chó. Một nông trường bát ngát lá mơ xanh. Một dãy Trường Sơn trồng đầy sả ớt. Một cánh đồng ngút mắt riềng tươi. Một làng nghề với mắm tôm thơm phức. Một dòng sông chứa đầy rượu pha cồn. Để nơi ấy tháng ngày anh tu luyện. Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em.

Chuyện vợ chồng

Chồng đọc báo cho vợ nghe. Tới đoạn: "Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ", vợ bảo: "Anh phải bỏ thuốc lá ngay". Đến phần: "Uống rượu có hại cho sứa khoẻ", vợ lại: "Anh cần bỏ rượu ngay". Rồi "Chơi game online có hại cho sức khoẻ", vợ vẫn: "Anh không được chơi game nữa". Anh chồng đọc tiếp: "Sex nhiều có hại cho sức khoẻ", vợ liền nói: "Anh... bỏ tờ báo đó đi ngay".
Read more...
0

Windows XP SP2 Full + seri chuẩn + SATA Drivers

Đây là bản Win XP nguyên gốc, chưa có bất kỳ chỉnh sửa gì ngoài việc mình đã tích hợp SATA Drives mới nhất vào, hỗ trợ cho tất cả các máy sử dụng chip Intel. WinXP sp2
Dưới đây là các Drivers SATA đã được tích hợp, mới nhất hiện nay là ICH10 :

Intel® ICH10R SATA AHCI/RAID controller hub
Intel® ICH10D/DO SATA AHCI Controller
Intel® ICH9M-E SATA AHCI/RAID controller hub
Intel® ICH9M AHCI controller hub
Intel® 82801IR/IO controller hub (ICH9R/DO) – RAID and AHCI
Intel® 82801HEM I/O controller hub (ICH8M-E) – RAID and AHCI
Intel® 82801HBM I/O controller hub (ICH8M) – AHCI only
Intel® 82801HR/HH/HO I/O controller hub (ICH8R/DH/DO) – RAID and AHCI
Intel® 631xESB/632xESB I/O controller hub – RAID and AHCI
Intel® 82801GHM I/O controller hub (ICH7MDH) – RAID only
Intel® 82801GBM I/O controller hub (ICH7M) – AHCI only
Intel® 82801GR/GH I/O controller hub (ICH7R/DH) – RAID and AHCI

CD Key này, cài xong sẽ được Active Win bản quyền ngay, có thể update thoải mái (Chú ý key chép tay chứ không được copy paste )

V2C47-MK7JD-3R89F-D2KXW-VPK3J

Pass unlock: vn-zoom

Download


Theo vn-zoom

Read more...
0

Giấy chứng nhận là người !

Đây là một câu chuyện, mà đọc xong mình vừa cười, vừa khóc, pha lẫn chút tức giận, còn bạn thì sao ?



Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi áng chừng đi làm thuê, hạch sách: -Vé tàu!
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc:
- Đây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bằng mặt, nhỏ nhẹ đáp:
-Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi:
-Anh là người tàn tật?
-Vâng, tôi là người tàn tật.
-Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp:
-Tôi... không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em
Cô soát vé cười gằn:
-Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên - Anh chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo:
- Tôi cần xem chừng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ "Giấy chứng nhận tàn tật", có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật!
Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích:
- Tôi không có hộ khẩu của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra sự cố ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định...
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật ...
Trưởng tàu cũng hỏi:
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho Trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình.
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có bốn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc:
- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết:
- Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu:
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý:
- Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi:
- Anh có phải đàn ông không?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại:
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không?
- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không?
- Đương nhiên tôi là đàn ông!
- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói:
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả?
Đồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao.
Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành:
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng:
- Cô hoàn toàn không phải người!
- Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé:
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận "người" của cô ra xem nào...
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười !


Theo IT2LOVE.NET
Read more...
0

Ân Thái Hà - cô gái bán dâm vĩ đại nhất thế giới?

Ân Thái Hà đã chết, trước khi chết cô là gái điếm, cũng là một giáo viên. Cô dùng xác thịt dơ bẩn của mình đổi lấy tâm hồn trong sạch của lũ trẻ. Một cô gái điếm chết đi, tất cả mọi đứa trẻ đều khóc trong lễ truy điệu của cô, lá quốc kỳ rủ xuống một nửa trong sân trường. Mọi người nhìn thấy một bức ảnh đen trắng của cô... Trong ảnh, nụ cười của cô thật hiền hậu.



Câu chuyện đau lòng về một cô giáo trẻ mới 21 tuổi đã "bán thân" nhiều lần để cho các em học sinh nghèo của mình có tiền mua vở, mua bút, có tiền để đi học. Cô đã bị cưỡng bức cho tới chết.

Ân Thái Hà sinh ra tại một vùng quê nông thôn ở tỉnh Cam Túc, Trung Quốc. Ở vùng đất nghèo đói này, các cô thôn nữ dù xinh hay xấu cũng đều sớm lần lượt tới các thành phố phương Nam kiếm tiền, để rồi mỗi lần Tết đến, họ đều mặt hoa da phấn, gói to gói nhỏ hân hoan trở về.

Còn Ân Thái Hà sau khi tốt nghiệp cấp ba lại không lựa chọn cho mình con đường đi như vậy. Đó là điều mà ai nấy trong thôn đều thắc mắc bởi xét cho cùng cô cũng là đứa con gái xinh nhất nhì cái thôn xóm nghèo này. Ân Thái Hà thường xuyên phải hứng chịu những lời mắng nhiếc của bố mẹ, bởi họ cho rằng, đứa con mình chẳng làm nên trò trống gì.

Biết tin một ngôi trường tiểu học quê mình thiếu giáo viên, Ân Thái Hà đã chủ động tới xin dạy miễn phí. Bởi thành tích học tập cấp 3 tốt nên cô đã dễ dàng vượt qua các kỳ thi sát hạch, chính thức trở thành một cô giáo làng.

Lần đầu tiên Ân Thái Hà bước vào lớp, bọn trẻ con không ngừng trầm trồ khen ngợi, bởi vì từ trước tới nay, chúng chưa bao giờ được nhìn thấy cô giáo nào xinh đến thế. Cũng từ đó mà lớp học ngày ngày tràn ngập tiếng nói cười của học sinh.

Nói là phòng học, nhưng thực ra nó cũng chỉ là một túp lều cỏ tránh mưa tránh gió, thân cây làm tường, đá làm bàn học, gạch xếp thành bục giảng, thứ có giá trị nhất là chiếc bảng đen được làm từ gạch, sau khi mài nhẵn, quết thêm lớp sơn đen. Ngay phấn viết cũng không đủ dùng, cô trò thường phải dùng vôi thay thế. Trong điều kiện thiếu thốn như vậy, Ân Thái Hà vẫn kiên trì dạy lũ trẻ từng nét chữ, dạy chúng cách làm người.

Đêm khuya gió to đã thổi bay nóc lớp học, bảng đen cũng bị thổi lật. Ngày hôm sau đến trường, cả thầy và trò đều ngẩn ngơ. Thầy hiệu trưởng tới tìm gặp Cục trưởng Cục giáo dục của huyện để xin tiền nhưng rốt cục cũng trở về tay không. Tối về, thầy hiệu trưởng nói với Ân Thái Hà, Cục trưởng muốn cô tới tận nơi để lấy tiền. Một cô gái chưa từng đi xa nhà, chưa từng giao tiếp nhiều với người xung quanh như Ân Thái Hà đã lấy hết can đảm đi bộ 10 cây số tới gặp Cục trưởng.

Phòng làm việc của Cục trưởng bày biện vô cùng đẹp mắt, trên tường treo nhiều bức ảnh quý giá, bàn làm việc đen bóng, còn có thể nhìn thấy bóng người bên trên. Trên bàn làm việc có một lá Quốc kỳ nhỏ, còn ghế của Cục trưởng là ghế da, bóng lộn như được đánh xi, thậm chí nó còn bóng hơn màu tóc của Cục trưởng. Nhìn thấy Ân Thái Hà, Cục trưởng vồn vã hỏi chuyện, nhưng tất cả đều không đề cập tới mục đích cô tới đây.

Mãi tới đêm khuya, thầy hiệu trưởng chỉ tay tới cửa một căn phòng, nói Ân Thái Hà cùng tới đó lấy tiền với ông. Khi Ân Thái Hà bước vào, cô chỉ nhìn thấy một chiếc giường và lần đầu tiên quý giá của đời con gái, Hà đã "hi sinh" nó để đổi lấy tiền mang về cho các em học sinh.

Ân Thái Hà không khóc, bởi vì, trước mắt cô giờ đây chỉ hiện ra hình ảnh đáng thương của các em học sinh đang chờ phòng học để lại được ngày ngày lên lớp. Mặc đêm khuya, cô vẫn trở về nhà, không ai nói hết được nỗi nhục, sự xấu hổ đang dâng trào trong lòng cô.

Ngày hôm sau, những người dân trong thôn tự động tới trường, mua một ít vật liệu để dựng lại phòng học đổ nát nhưng chắc chắn những ngày mưa gió sẽ vẫn không thể lên lớp được. Ân Thái Hà nói với đám trẻ, sẽ không lâu nữa, huyện sẽ cử người tới mua gạch để xây cho chúng ta một phòng học thật vững chãi.

Trong suốt nửa năm đó, thầy hiệu trưởng đã phải tới tìm Cục trưởng hơn chục lần nhưng đến một đồng cũng không nhận được.

Chỉ có thầy hiệu trưởng mới biết Cục trưởng đã làm gì với Ân Thái Hà nhưng chỉ mình ông biết thì làm được gì. Năm học mới đã bắt đầu, có rất ít người có khả năng nộp tiền học cho con, số học sinh cố trụ lại được ngày càng ít, chúng đều phải theo cha mẹ đi thả cừu rồi. Nhìn thấy cảnh tượng này, Ân Thái Hà vô cùng đau lòng, cô đau lòng khi nhìn thấy lũ trẻ không được ngày ngày cắp sách tới trường.

Khi Ân Thái Hà biết niềm hi vọng được đến trường của lũ trẻ đã trở nên quá xa mờ, cô đã cởi quần áo khoác trên mình, đứng trước gương, tự hứa sẽ dùng tấm thân này để hoàn thành giấc mơ cắp sách tới trường của lũ trẻ. Cô biết rằng, những người em người chị trong thôn mình đều xa quê để làm cái nghề bán thân đó.

Cô hiểu đó là cách kiếm tiền nhanh nhất. Cô vội vàng đi tắm rồi tới từ biệt thầy hiệu trưởng, từ biệt cha mẹ, từ biệt căn phòng cỏ dột nát để đến với chốn phồn hoa đô thị. Trước khi Ân Thái Hà đi, bố mẹ cô cười còn thầy hiệu trưởng đã khóc…

Nơi phồn hoa đô thị đó đối với Ân Thái Hà không chút hấp dẫn, trong mắt cô chỉ hiện ra hình ảnh căn phòng cỏ thấp tè cùng ánh mắt hi vọng được đi học của lũ trẻ. Cô bước vào một cửa hiệu cắt tóc, nằm lên chiếc giường nhơ nhúa, để cho người khác chà đạp lên thân thể mình lần thứ hai. Ngày hôm đó, cô viết trong nhật ký: “Hóa ra Cục trưởng cũng chẳng bằng khách làng chơi.”

Ân Thái Hà là người tiết kiệm nhất trong số chị em ở đó. Cô không trang điểm, cũng không hề mặc lên mình những bộ quần áo hở hang nhưng cô luôn là người đông khách nhất, cô luôn là người cướp cơm của những chị em khác, cũng chính bởi thế mà cô luôn phải gánh chịu những trận đánh hội đồng của những người bán dâm khác.

Mỗi lần mặt mày thâm tím, cô lại phải chuyển tới nơi khác. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt bỉ ổi của khách làng chơi, Ân Thái Hà dường như lại nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của lũ trẻ nhỏ quê mình. Chính vì thế, cô chưa từng một lần rơi nước mắt, bởi vì, cô là một giáo viên.

Sau khi trừ đi tiền sinh hoạt phí, Ân Thái Hà gửi toàn bộ số tiền mình kiếm được cho thầy hiệu trưởng. Theo lời dặn của Ân Thái Hà, thầy hiệu trưởng đã dùng toàn bộ số tiền đấy để cải thiện dần cho phòng học của trường. Mỗi lần có người hỏi tiền ở đâu ra, thầy hiệu trưởng đều nói là tiền quyên góp của xã hội dành tặng thôn.

Nhưng rồi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra, cuối cùng một hôm có thông tin từ bưu điện truyền về, nói rằng chỗ tiền đó là của cô giáo Ân gửi về. Sau khi biết được tin đó, khắp nơi đều tra hỏi Ân Thái Hà, nhưng cô đều khéo léo từ chối trả lời, bởi cô là gái bán dâm.

Tháng thứ sáu cũng là lúc Ân Thái Hà trở về. Nhìn thấy cô từ xa, bọn trẻ đều tranh nhau chạy tới, gọi mừng: “Cô Ân đã về rồi… Cô Ân xinh đẹp đã về rồi…” Nhìn thấy gương mặt rạng ngời của lũ trẻ, Ân Thái Hà không cầm nổi nước mắt, những giọi nước mắt buồn tủi trong suốt nửa năm qua cuối cùng cũng đã rơi.

Ở nhà được vài ngày, cô giáo Ân lại tiếp tục lên đường.

Đến tháng thứ bảy, trường đã có sân vận động, tháng thứ tám có sân bóng rổ, tháng thứ chín học sinh đều có bút chì mới, tháng thứ mười sân trường tung bay lá Quốc kỳ. Vậy là ngày ngày các em học sinh đều có thể đứng tại sân vận động, dưới lá Quốc kỳ, hát vang bài Quốc ca.

Tháng thứ 11, vì một người khách kiên quyết không chịu dùng bao cao su nên cuối cùng cô giáo Ân đã mang thai, sau khi giải quyết cái thai, Ân Thái Hà trở thành vợ bé của người đàn ông đó. Nhưng vì nửa năm gần đây làm ăn thất bát nên người đàn ông đó đã rũ bỏ cô. Cô ra đi với hai bàn tay trắng.

Từng đấy chuyện xảy ra khiến Ân Thái Hà cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô muốn về nhà, muốn trở về với những đứa trẻ thân thương. Nhưng ước mơ lớn nhất của cô là xây cho lũ trẻ một phòng học to đẹp, rồi mua cho chúng máy tính. Để thực hiện ước mơ đó, cô lại một lần nữa hạ thấp mình tới cầu xin người đàn ông đã rũ bỏ mình.

Người đàn ông đó nói không có tiền, nhưng có thể giới thiệu cô cho một ông chủ khác sẵn sàng bỏ ra 3000 USD để mua cô trong chỉ một đêm. Nghĩ tới bao khó khăn gian khổ đã trải qua, Ân Thái Hà lại một lần nữa nhắm mắt nằm lên giường của ông chủ giàu có đó. Cô thề với bản thân, qua nốt đêm nay, cô sẽ về nhà, sẽ về với lớp học thân thương.

Nhưng cũng chính vào đên hôm đó, Ân Thái Hà đã bị người đàn ông đó cưỡng bức cho tới chết. Trước khi cô chết cũng chỉnh là lúc cô vừa bước sang sinh nhật lần thứ 22.

Ân Thái Hà ra đi, nhưng cô vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện là xây cho các em học sinh một phòng học thật đẹp, mua cho chúng những chiếc máy tính thật tốt.

Đám tang đưa tiễn Ân Thái Hà ngập tràn trong nước mắt. Mọi người nhìn thấy một bức ảnh đen trắng của cô, trong ảnh, nụ cười cô thật hồn hậu. Thầy hiệu trưởng lật mở cuốn nhật ký của Ân Thái Hà, nghẹn ngào đọc trong nước mắt. Cô viết: “Mỗi lần bán thân, có thể giúp một em học sinh có cơ hội cắp sách tới trường. Mỗi lần làm vợ bé, có thể mang lại hi vọng cho cả một trường học…”

Lá Quốc kỳ đỏ thắm trong sân trường treo rủ.





Có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc, lá Quốc kỳ đỏ thắm treo rủ vì một cô gái bán dâm vĩ đại...

Theo China Daily.
Read more...
0

Thơ tình IT !



Có nhiều khi gụt đầu bên bàn phím
Anh vô tình nhấn Shift viết tên em
Anh yêu em mà em chẳng open lại
Mở của trái tim Save anh vào đó
Cửa nhà em mẹ đã cài Password
A suýt rách quần vì vượt Firewall
Nhớ lần đầu khi đưa em về Home
Anh hôn trộm liền ăn ngay một Tab
Anh vội vang quay xe Backspace
Ngồi nhìn em mà chẳng thể Ctrl
Anh nhớ có một thằng Alt
Cứ Insert mỗi khi mình nói chuyện
Có nhiều khi muốn thẳng tay Delete
Nhưng vì em anh nuốt giận Cancel
Anh biết anh chỉ là Hacker nghèo.
Còn hắn có @ và Esc.
Em thích hắn làm lòng anh Space.
Bước thẫn thờ chìm xuống vực PageDown.
Trong cơn say thấy em ở trên cao.

Read more...
0

Anh sẽ khóc chứ nếu em chết (buồn)

Who can say for the certain.Maybe you’re still here..."Anh ơi , anh mua 100 bông hoa hồng cho em nhé !"" Để làm gì chứ ? Em không thích hoa hồng kia mà."" Nhưng em muốn cắm hoa hồng quá.""Thôi nào , anh sẽ mua hoa tặng em.Nhưng chỉ một bông thôi "" Tại sao lại thế ? Em sẽ share nửa tiền hoa với anh , ok ? "" Tiền nong không phải vấn đề với anh , em biết mà.Nhưng anh chỉ muốn tặng em một bông thôi."" Không được mà.100 bông là 100 bông chứ.Anh tặng em đi.Tặng em 100 bông hoa đâu có nghĩa anh sẽ là người yêu em."Em ngang ngạnh lắm.Muốn gì là làm bằng được.Không thèm đếm xỉa đến việc người khác nghĩ gì hay sẽ gây ra rắc rối gì.Em muốn có 100 bông hoa , anh đành phải mua 100 bông hoa cho em.Em thì lúc nào cũng cười cười “Ơ sao mà anh chiều em thế?”.Không chiều em sao được , khi mà ông trời sinh ra em đã quá bướng bỉnh và ngốc nghếch đến mức thông minh rồi.===> I feel you all around me.Your memory’s so clear...Em làm phiền anh lắm đấy , cô ngốc.Bây giờ trong phòng anh vẫn cứ thoang thoảng mùi hoa hồng leo.100 bông hoa chứ ít à.Sao lúc đấy anh lại lỡ miệng nói ra anh thích hoa hồng leo nhỉ ? Để một trưa hè nóng bức , anh vừa về đến nhà , chưa kịp ngồi mát thì đã nghe thấy giọng em í ới.Em ôm cả một bó hoa , thản nhiên nhét vào tay anh “Tặng anh này”.Em huyên thuyên một hồi.Em không thích nợ nần anh , anh tặng em 100 bông hoa hồng rồi thì em cũng muốn tặng lại anh.Em đi trên đường vô tình thấy hàng hoa có bán hồng leo , thế là mua luôn cả chỗ hoa đấy của người ta.Và em tặng anh.Anh nhìn chỗ hoa mà chỉ muốn bó tay bó chân em lại cho bớt loăng quăng đi.Anh đã phải ngồi chiến đấu cắm cho xong chỗ hoa trong cả sự táy máy và nói nhiều không ngừng của em.Mệt phờ.Nhưng anh thích.Anh thích mùi của hoa hồng leo , anh thích cái vẻ đẹp không bình thường như những bông hoa khác của hồng leo.Và anh thích em,thích cái cách em nhớ những sở thích vụn vặt của anh và thực hiện nó một cách trẻ con rất cố tình..Anh chỉ không thích cái cách em nhìn anh cười “Chúng ta không phải là người yêu.Nên em không muốn nợ nần gì anh”.
Deep in the stillness.I can hear your speak... Em ở cạnh anh được bao lâu rồi nhỉ ? Nếu nói là quen nhau thì phải được đến hai năm rồi đấy chứ.Nhưng thời gian thân nhau , thời gian ở cạnh nhau , thời gian anh bắt đầu bị em “hành hạ” (như cái cách em vẫn ngúng nguẩy hay nói) bằng những cú điện thoại bất chợt vào những lúc khó ngờ , thời gian anh “bị” em tha đi khắp phố phường Hà Nội , lôi kéo làm đủ trò ngốc nghếch và dở hơi cùng em , tính ra mới chỉ 5 tháng.5 tháng , có biết bao là kỷ niệm – em hay nói thế khi hai đứa ngồi cạnh nhau trên hành lang nhà em nhìn xuống đường.
Ấn tượng nhất của anh về em là nói nhiều.Em nói suốt , nói khắp nơi , nói đủ thứ chuyện , nói không mệt. À đấy , em nói thì em không thấy mệt nhưng người khác nghe thì thấy mệt đến mức chả muốn chết.Nhưng nếu em im lặng , dù chỉ ba phút thôi , cũng đủ làm người khác thấy sợ.Anh sợ. Anh sợ những hôm em gọi điện thoại cho anh , chỉ nói “Anh à” rồi im lặng , đôi khi mới có tiếng rấm rứt trong ống nghe , đủ để thông báo với anh rằng “Em đang khóc” Anh sợ cả tiếng im lặng của em hôm anh rời Hà Nội.Em gọi điện thoại , gần như hét lên “Anh đi rồi đấy à? Anh bỏ em rồi đấy à ? Anh đi mà không nói với em một câu thế này đấy à ?”.Rồi em im lặng.Thậm chí cả một tiếng nấc cũng không có . Anh mệt nhoài “Nghe này ,anh đi rồi anh sẽ về.Em phải bình tĩnh , chỉ cần em bình tĩnh và ngoan ngoãn là được , nghe không ? Anh sẽ về”.Em cúp máy.Tiếng “cạch” cộc lốc . Anh thở dài.
You’re still an inspiration.Can it be... Để anh nhớ lại xem nào.Em có xinh không nhỉ ? Em không xinh.Em chỉ cao thôi.Chiều cao và cái cách đi cách đứng cách hành động của em đủ khiến nhiều người phải quay lại nhìn em.Thế là em cũng thu hút ra phết đấy chứ. Để anh nhớ lại xem nào.Em có dễ thương hay đáng yêu không ? Chà , em sẽ hét ầm ĩ nếu anh dùng hai tính từ này với em mất.Con gái thì ai mà chả thích được khen dễ thương với đáng yêu chứ.Nhưng em thích được khen là cá tính và hâm nhiều hơn.Em cũng tự nhận đúng bản chất của mình đấy chứ.Anh biết , em sống mạnh mẽ lắm , em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người , biết bao nhiêu người mắc chứng trầm cảm được em đưa tay kéo lại với cuộc sống yêu thương , biết bao nhiêu người rơi ngã được em đưa tay đỡ dậy.Em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người , cho cả anh nữa.Nên anh mới thích gọi em là hâm.Cái sức mạnh em truyền đi , không biết với người khác thì như thế nào , chứ với anh , chỉ tòan là những hành động ngốc xít.Ngốc xít đến mức khiến anh bật cười đứng lên quên mất là mình vừa thất bại. Are you gently sleeping.Here inside my dream... Hôm nay em đẹp lắm. Đẹp như một thiên thần.Em mặc chiếc váy đầm màu trắng có ruy băng đỏ - cái váy em may mất hai tuần theo đúng mẫu váy cưới trắng thật nhiều ruy băng đỏ mà em đã từng khoe với anh là em rất thích.Em đang mặc chiếc váy mà em thích nhất,em đang mặc chiếc váy mơ ước của em : váy cưới trắng ruy băng đỏ.Tóc em xõa dài , xoăn nhẹ nhàng.Tay em cầm một bó hồng đỏ.Miệng em cười rất xinh.Em đẹp lắm
Hôm nay em đẹp lắm.Vẻ đẹp của em lan tỏa khắp không gian.Những người trong căn phòng này , những người đứng cạnh em , cả anh nữa , đều thấy mình thật đẹp.Phụ nữ mặc váy trắng. Đàn ông mặc vest trắng.Họ cài một bông hồng đỏ trên áo.Anh cũng thế.Em đẹp lắm.Ai cũng đẹp. Tiếng nhạc.Bài hát em thích nhất.Bài hát đám cưới của em.To Where You Are của Josh Groban.
Em buồn cười lắm , trẻ con lắm.Anh đứng cạnh em mà anh cứ cười mãi.Em mới mười bảy tuổi thôi đấy , thế mà em đã rủ rê được anh tưởng tượng về đám cưới rồi.Em bảo em thích làm cô dâu lắm.Nhất định em sẽ là một cô dâu xinh đẹp anh à.Em sẽ may một chiếc váy cưới trắng với thật nhiều ruy băng màu đỏ.Chú rể của em sẽ mặc một bộ vest trắng cài hoa hồng đỏ. Đám cưới sẽ tổ chức trong một khu vườn thật nhiều cây và có hồ nước.Mọi người đến dự sẽ mặc đồ trắng hết , a , cả cài hoa hồng đỏ nữa. Đám cưới của em sẽ tòan màu trắng thôi.Mọi thứ và mọi người.Em sẽ dùng hoa hồng và ruy băng đỏ để trang trí.Tất cả sẽ thật đơn giản và thật đẹp , anh nhỉ.A , còn nữa , em sẽ mời ban nhạc , chơi những bản nhạc đám cưới hay nhất , trong đó nhất định phải có bài hát em thích nhất To Where You Are của Josh Groban.Ui , sao mà em thích đám cưới thế.
Em buồn cười lắm , em trẻ con lắm.Anh đứng cạnh em mà anh cứ cười mãi.Em nhìn xem này , mọi thứ đang đúng như em mong muốn nhé , mọi thứ đúng như em sắp sẵn nhé.Em nhìn đi. Anh đang nhìn em đấy.Anh muốn em nhìn cùng anh.Anh đã ở cạnh ngày hôm nay mà , em muốn anh ở cạnh em ngày hôm nay mà.Em đang cười này.Thế sao em không mở mắt ra?Em đang mặc váy cưới này.Thế sao em không đứng dậy nhảy cùng anh bản nhạc mà em thích nhất?Em mở mắt ra đi.Và em đừng nằm đấy nữa.Em nghịch ngợm lắm cơ mà,sao hôm nay em không loăng quăng khắp nơi nữa? Anh cười đau xót.Nhìn xung quanh mà xem,nhìn khung cảnh , nhìn những con người xung quanh mà xem.Em sắp xếp mọi thứ thật quá chu toàn.Chiếc váy cưới trắng ruy băng đỏ thật hợp với chiếc hộp to màu trắng mà người ta vẫn gọi là quan tài.Em nằm trong đấy,thật hợp làm sao... Thế này mới đúng ý em sao? And isn’t faith believing.All power can’t be seen... -Anh này , anh sẽ khóc chứ , nếu em chết ? -Ừ , anh sẽ khóc Lúc em hỏi anh câu đấy , anh gần như không nghĩ gì.Chỉ là một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu anh.Một thoáng đủ dài để anh cảm thấy rằng nếu không có em , anh sẽ đau như thế nào. Đau và khóc.Anh sẽ khóc nếu em chết. " Tại sao anh lại khóc , nếu em chết " " Vì anh mất em " " Anh đừng khóc chứ , dù thế nào , em không tốt đến mức đáng để anh khóc đâu.Em chết , nghĩa là em bỏ anh.Em bỏ anh , nghĩa là em không tốt " Em không tốt.Vì em bỏ anh.Em bỏ anh.Vì em chết. Ba dòng chữ cuối cùng em viết cho anh. Anh đừng khóc.Em có nhìn thấy không , anh đang đứng cạnh em , đang nhìn xuống gương mặt lạnh băng vẫn ánh lên nụ cười của em.Và anh không khóc.Không một giọt nước mắt.Kể từ lúc anh biết tin em không còn trên cõi đời này nữa. -Pie , Janie đâu ? Sao mấy hôm nay không thấy nó qua chơi -Nó ... chết rồi -Thằng điên ! Mày đùa đấy à ? Hay là chúng mày chia tay ? Có chia tay thì mày cũng đừng độc mồm độc miệng như thế . Chúng mày dù chưa là người yêu thì cũng gắn bó với nhau mấy tháng rồi , chia sẻ nhiều việc rồi. -Em nói thật.Janie chết rồi. -Đừng đùa.Nó....làm sao mà chết được. -Em nói thật.Janie chết rồi.Tự tử. -Đừng đùa nữa.Mày làm tao phát điên.Hôm vừa rồi nó sang đây vẫn còn vui vẻ yêu đời lắm mà Anh chỉ im lặng.Em bảo anh nên nói gì?Alex túm lấy áo anh , hỏi như điên loạn.Anh ta cũng không chấp nhận cái tin em đã không còn. Ai nghe tin em chết cũng bàng hoàng.Ai mà tin được chứ ? Em được bầu là người yêu cuộc sống nhất quả đất kia mà.
As my heart holds you.Just one beat again... Đám tang em. Đông người lắm.Rất nhiều , rất nhiều.Những người họ hàng,những người bạn cùng lớp , thày cô giáo , hàng xóm , bạn thân của em từ hồi còn nhỏ , những người bạn chỉ quen qua YM và blog. Đông lắm.Nhiều người khóc.Mẹ em , bà em , cô em , các chị gái em khóc ngất trên chiếc hộp đựng em. Anh đứng cạnh em.Sao anh cười nhiều vậy ?Anh chỉ muốn đập vào cái hộp này , đánh thức em dậy.Màu trắng của những bộ vest , những tấm áo , những tấm vải , màu đỏ của hoa và ruy băng , bản nhạc trầm.Tất cả.Vừa lòng em chưa?Cả anh nữa.Vừa lòng em chưa?Anh đang mặc bộ vest màu trắng cài hoa hồng đỏ.Vừa lòng em chưa?Rất nhiều người ở cạnh em giờ phút này.Rất nhiều người khóc.Vừa lòng em chưa ? Vừa lòng em chưa ? Rất nhiều người không khóc.Bố em , ông nội em , hai người đàn ông của đời em đang đứng lặng cạnh anh.Ba ngày rồi.Từ ngày người ta vớt được thi thể em từ biển , từ khi họ nắm lấy bàn tay nhỏ bé gầy guộc và lạnh buốt của em lần cuối , từ khi em được đưa vào cái hộp màu trắng này , họ vẫn lẳng lặng như vậy.Em à , họ không khóc.Em luôn gọi họ là người đàn ông của đời em , là trụ cột của em và gia đình em.Mọi người nói họ thật là bình tĩnh , khi mà tất cả suy sụp , họ vẫn hòan thành trách nhiệm trụ cột của mình : lo cho em một cái đám đúng như những gì em đã viết trong lá thư cuối gửi họ.Họ không khóc.Trước khi chết , em có hỏi họ câu hỏi đấy không ? Trước khi chết , em có hỏi họ “Nếu con chết , bố và ông có khóc không?” không? Anh không thấy họ khóc.Những ngón tay họ bám rất chặt vào cái hộp đựng em. Rất nhiều người không khóc.Anh biết , em đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho họ
" Pie , có điều này , mình nghĩ nên nói với cậu.Janie.... đã có ý định tự tử từ trước.Trong thời gian cậu không ở Hà Nội , có một lần nó đến và nói với mình “Mày có hiểu thế nào là cảm giác đi ra biển , đi ra xa mãi xa mãi cho đến khi chân không chạm đất và người như lơ lửng thành Khói không?”.Lúc đấy , mình đã đoán ra nó định làm gì.Janie bị trầm cảm , từ lâu rồi.Cũng có lần nó phải đến bác sĩ.Nhưng lần này thì không , nó cứ khăng khăng nó ổn.Mình cũng tin nó ổn,nhất là sau khi cậu trở về.Nhưng thật kì lạ , cái ý nghĩ về một ngày nó hóa thành Khói cứ ám ảnh mình...."

Anh cá là em biết người nói câu đấy là ai.Juny.Cô ấy đến với em từ lúc người ta tìm thấy em.Lúc ấy cô ấy có khóc , khóc lặng lẽ.Sau đó , đột nhiên cô ấy lấy tay gạt mắt , đứng dậy , và lẳng lặng giúp gia đình em chuẩn bị tang lễ.Anh đã nghĩ đấy cũng chỉ xuất phát từ bản chất ít nói của cô ấy.Nhưng hóa ra, có lẽ không phải. "Janie nói với mình cái ý nghĩ tự tử đột nhiên làm cho nó thấy khỏe mạnh hơn.Nó nói nó chết đơn giản vì cảm thấy đến lúc chết rồi.Không vì bất cứ sự mệt mỏi nào từ cuộc sống hay những mối quan hệ.Nó nói nó chết vì nó đã cảm thấy bình yên.Nó đã làm những gì nó muốn.Nó bắt mình sống thay phần nó.Nhìn nó mà xem , nó hạnh phúc như thể trong một đám cưới vậy..." Và Juny òa khóc.Cuối cùng , sau ba ngày , cô ấy cũng đã khóc. Để tiễn đưa em. - Cậu là Pie , đúng không ? Cậu còn nhớ chị không ? Một lần , Janie và cậu đã đi cafe cùng chị.Con bé ấy...nó thương cậu rất nhiều , nó thường xuyên kể với chị về cậu -Tại sao chị không khóc , Lulla -Nó đã nói với chị.Tất cả.Cái cảm giác đi ra biển và biến thành Khói.Nó hỏi : nếu nó chết , chị sẽ không ngạc nhiên đúng không ? Có lẽ đúng thế thật.Chị rất tiếc , chị nói câu này , có lẽ cũng là điều Janie muốn chị hiểu : người mâu thuẫn như Janie , việc tự tử chẳng phải là điều đột ngột.Con bé sống hết mình quá.Vì sống hết mình nên sự sống và cái chết luôn song hành cùng nhau. -Thôi , chị đừng nói nữa -Hôm nay , chị mang lan tiêu đến.Những bông hoa màu vàng.Con bé thích màu vàng , em biết không ? Nhưng đến đây , chị để ra ngòai.Màu vàng ấy , có lẽ nên dành tặng nó lúc nó còn sống. Đáng lẽ ra.....
Và Lulla khóc.Cuối cùng , những giọt nước mắt không chịu nổi nữa mà òa ra ngòai cái vẻ bình thản từ đầu của chị. Để tiễn đưa em. Nhưng anh vẫn không khóc.Anh cũng là người đã được em chuẩn bị sẵn tinh thần rồi , đúng không ? Thế nên anh mới không khóc. Không khóc vì đã được chuẩn bị tinh thần ? Hay vì không biết phải khóc thế nào cho em tỉnh dậy ? Em vẫn thường nói “Khi người ta đau quá , người ta sẽ không khóc nổi nữa đâu”
I cherish all you gave me.Everyday... Tại sao em lại chết ở biển ? Em nói em sợ biển kia mà ? Em sợ cái mênh mông của biển như muốn nuốt chửng cả con người ta kia mà? Sao em lại chết ở biển ? Anh không hiểu về em.Không hiểu rất nhiều điều.Không hiểu về cả việc em đột nhiên bỏ đi như thế Hay là em trả thù anh? Trả thù việc anh để em lại Hà Nội ba tuần.Nhưng anh xa em chỉ ba tuần , chỉ ba tuần thôi.Còn bây giờ , sau ba tuần nữa , em có trở về không , Janie ? Anh chỉ hiểu một điều : tại sao em hút thuốc ....Giờ thì anh đã hiểu. ‘cause you are my forever love.Watching me from up above... Anh đành công nhận em là một cô gái thông minh , một người phụ nữ chu đáo.Em viết rất nhiều thư , cho rất nhiều người , nói rất nhiều , căn dặn rất nhiều.Gia đình em , những người bạn của em chẳng khó khăn gì để thu sắp mọi thứ sau khi em ra đi.Em xây dựng cả một đám tang cho mình , em gửi đi những gì còn lại của em , em viết lời chào tạm biệt tất cả mọi người.Có ai tốt như em không ?
Anh vào blog của em.Blog màu trắng , font chữ màu đỏ.Theme của em là hình em trên bãi cỏ xanh rì đang nghịch đôi giày màu đỏ dưới nắng.Rất nhiều comment khen theme em đẹp.Rất nhiều comment hỏi em đâu.Rất nhiều người chưa biết em thật sự ra đi.Blast em để đơn giản “I’m gone.”.Nhiều comment gọi em quay về.Dòng About me đơn giản “em muốn ra biển làm Khói”.Dòng Quotes đơn giản “đêm tàn và ngày lên.em vẫn sống bằng niềm tin đã có”.Ai cũng tin em còn sống.Ai cũng không hiểu ước muốn ra biển làm Khói của em.Ai cũng nghĩ em vẫn còn sống.Ai cũng gọi em.Có ai gọi được người đã chết quay về ?
Gần 200 entry bị em xóa bỏ từ bao giờ.Còn lại một entry duy nhất.Bài “Biển Cạn”.Khi em đi , em nghe “Biển Cạn”.Khi em đi , em muốn người ta “To Where You Are” And I believe that angels breath.And that love will live on and never leave... Anh vẫn đang nghe “To Where You Are” .Anh đang ngồi trên tầng cao nhất mà chúng ta có thể cùng nhau trèo lên – nơi lần cuối cùng anh ngồi với em.Nhìn lên trời thấy rất nhiều sao.Nhìn xuống đất cũng thấy rất nhiều sao.Em bảo em yêu Hà Nội , yêu tất cả những gì thuộc về Hà Nội.Mọi thứ. Anh đã mất cả ngày ngồi ở rất nhiều hàng cafe , ngồi nhìn ra cửa sổ và ngắm Hà Nội theo cái cách mà em vẫn thường làm.Anh đã ngồi cả buổi chiều ở Gloria Jean’s để vẽ tranh đường phố như em vẫn thường làm.Và bây giờ , anh đang ngồi trên một nơi rất cao và nhìn xuống như em vẫn ước sẽ làm cùng anh. Anh thắp nến. Đủ 100 ngọn nến.Lung linh. Đẹp lắm Anh cầm con gấu bông nhỏ em may cho anh.Khi nào anh buồn , hãy ôm nó , như ôm em , anh nhé. Anh mang theo 100 bông hồng leo.Thơm lắm Trên tay anh bây giờ là một đôi nhẫn.Em đã làm mất đôi vòng bạc của bọn mình (mãi bây giờ anh mới biết em lén giấu nó đi để mang cùng em lên thiên đường).Anh mua đôi nhẫn này , bằng vàng trắng hẳn hoi nhé.Chắc em sẽ thích lắm.Anh định sẽ đeo vào tay em , chờ em lớn một chút nữa , rồi sẽ đi may cả váy cưới trắng ruy băng đỏ.Anh đã định như thế.
Bản nhạc “To Where You Are” vẫn đang vang lên trong không gian. Em có ở trên thiên đường không nhỉ ? Chắc là có.Thế ở trên cao thế này , em có nhìn thấy anh không nhỉ?Thế ở trên cao thế này , anh có đến được chỗ em không ? Những bước chân đưa anh ra xa dần , xa dần.Không phải là biển.Nhưng anh vẫn muốn tiến vào cái không gian mênh mông trước mắt ấy , cái không gian phía trên là những ngôi sao và phía dưới cũng là những ngôi sao.Anh muốn nhìn thấy nụ cười em.Như nhìn thấy những ngôi sao. Xa thêm một chút nữa.Xa thêm một chút nữa.Anh có thể chạm được vào em ? Giọng Josh Groban.Mùi hoa hồng thơm.Con gấu bông. Và em.Cười.Nụ cười hệt như anh nhìn thấy em lần cuối trong chiếc hộp màu trắng.Mãn nguyện. Anh ơi.Với em , thế là đủ.Anh vẫn hay trách em là người tham vọng và hay ôm đồm.Anh trách em thích làm khổ mình.Nhưng ở cạnh anh , em nhận ra biết đủ là đủ.Giống như tình cảm của chúng ta vậy.Anh sẽ không giận em chứ nếu em nói : với em , cuộc sống này thế đã là quá đủ. Anh nhìn quanh.Một mình anh.Nhưng sao anh vẫn cảm thấy em ở gần đây , rất gần. Ôm chặt lấy anh khi anh chới với muốn buông mình rơi. Anh ngồi trước ngôi mộ của em.Vẫn còn rất nhiều những vòng hoa trắng và những bông hồng đỏ.Anh nhìn thấy cả một giỏ lan tiêu màu vàng rất đẹp.Anh nhìn thấy cả một con ốc biển rất to đặt ngay trên mộ. Bố em đến , cùng với ông nội em.Họ đặt trên mộ em một con gấu bông rất to.Bố em quỳ xuống bên cạnh anh " Khi còn sống , con bé rất thích gấu bông.Một tuần trước khi nó ra đi , nó chạy đến , ôm chầm lấy bác và tíu tít “Bố à , lâu lắm rồi bố không tặng con một con gấu bông nào đấy nhé”.Sắp sinh nhật nó , vậy mà.....Ai mang hoa lan tiêu đến thế này ? Màu vàng , con bé thích lắm đây." Và bố em khóc. Anh nhìn lên , nước mắt của ông em cũng rơi ra từ bao giờ.Anh im lặng Anh à , cuộc sống có nhiều lựa chọn , dù thế nào đi chăng nữa , anh cũng hãy chọn niềm vui và yêu thương , anh nhé.Hãy tin rằng chúng ta sẽ ổn.Hãy sống tốt , anh nhé.Phải sống đấy , dù sống khó khăn , vất vả , sống đau khổ hay mệt nhọc , nhất định phải sống , anh nhé. Để hái hoa bồ công anh cho em.Anh biết mà , một mình anh biết , em thích bồ công anh. Lời của gió hay lời của em.... I know you’re there.A breath away’s not far.To where you’re. Trên mộ em , anh đã khóc. Những bông hoa bồ công anh , cuối cùng , cũng đã tung mình theo gió. Vì sao ? Vì anh yê^u em
(Tác giả: Janie [khoi] )
Read more...
0

Bi hài chuyện yêu chàng IT

Nhìn bộ dạng lôi thôi, ‘xấu lạ’ của người yêu, Mai chán chẳng muốn đi đâu. Cô biết tỏng, chàng lại vừa mải ngồi ôm cái máy tính ruột nên tới muộn.

Anh đang ‘code’…

“Mười lần gọi điện thoại cho anh ấy thì chín lần nghe được câu trả lời quen thuộc: ‘Anh đang code. Tí nói chuyện sau nhé!’. Đấy, chị xem, chỉ suốt ngày ’sin’ với ‘cốt’ thôi, quên cả người yêu, quên cả trời đất!”, Xuân Mai (23 tuổi, Đại La, Hà Nội) tâm sự về anh chàng người yêu “ghiền” máy tính của mình.

“Code” thực ra là từ ngữ chuyên ngành mà dân IT hay nói về công việc viết lập trình. Nhưng rất lạ, không hiểu tính chất công việc của họ thế nào, song đã ngồi vào ghế, đối mặt với máy tính thì phải mòn… “bàn tọa”, mọc rễ ở chân mới đứng dậy được, bằng không, để việc dở dang, họ cứ ấm ức, dằn vặt như đại anh hùng ủ mưu lớn không thành vậy.

Cũng chính vì thế, từ ngày yêu Luân, cái từ “code” dường như là một nỗi ám ảnh lớn với Mai. Mỗi lần hẹn Luân đi chơi là Mai hỏi: “Tối nay anh có phải code không?”. Một khi câu trả lời là “có” thì cô nàng hãy “xác định đi!”, 99% chàng sẽ trễ giờ hẹn từ nửa tiếng tới… dương vô cùng, có nghĩa bị leo cây là khả năng hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhiều lần, dày công cả giờ đồng hồ trang điểm, ăn mặc xinh như “công chúa” thế mà chỉ một cú phone của Luân: “Em ơi, thông cảm cho anh nhé. Anh đang ngồi máy tính dở việc…” khiến Mai khóc dở mếu dở, đành gọi cô bạn thân đi bù khú cho đỡ phí công lộng lẫy.

Còn những hôm tử tế không “bỏ bom” thì Luân thường xuất hiện khi Mai đã sắp ngủ gật, với trang phục lôi thôi, nhàu nhĩ, đầu tóc như cả tuần chẳng gội, chẳng buồn chải, trông rõ mất cảm tình. Nhìn cái bộ dạng “xấu lạ” đó của người yêu, Mai chán chẳng muốn đi đâu. Cô biết tỏng, chắc chàng lại vừa mải ngồi vò đầu bứt tai với cái máy tính ruột của mình nên tới muộn.

Mai cho hay, có đợt từ đầu tuần tới cuối tuần cô mới được gặp bạn trai một lần. Mà vừa gặp đã thấy… hãi, khuôn mặt chàng nổi mụn to mụn nhỏ, đôi mắt trũng sâu, cặp má hóp lại, cái giọng thì thều thảo bảo: “Cả tuần nay bận việc, thức đêm ngồi máy tính suốt!”.

“Có người yêu làm nghề IT thì đành chấp nhận. Nhưng mình cũng rất thông cảm cho anh ấy, chỉ vì đam mê công việc mà. Lắm khi bực mình cũng chỉ trách yêu anh ấy là: ‘Có giỏi cưới cái máy tính về làm vợ luôn để ôm với ấp!”, Mai chia sẻ.

Cái laptop – kẻ thứ ba đáng ghét!


Đưa Quyên về ăn cùng gia đình, thế mà tới bữa, Thành vội vàng lùa nhanh bát cơm rồi nhảy tót lên phòng ôm máy tính, bỏ mặc cô nàng một mình ngồi hầu chuyện phụ huynh.

Bực mình và khó chịu, một lúc sau, Quyên đem bộ dạng rất “hình sự” xuống kiểm điểm bạn trai: “Thiếu máy tính một giây thì anh chết à?”. Nhưng dường như Thành không để ý tới sắc mặt người yêu, mắt cậu vẫn dán vào cái màn hình, rồi trả lời theo kiểu cho phải phép: “Ờ thì anh ăn xong rồi đọc tí báo cho thư giãn mà…”. Không thể chịu nổi sự thờ ơ của bạn trai, Quyên đứng phắt dậy tuyên bố: “Em đi về! Anh ở đây mà ôm máy tính!”.

Lúc ấy, Thành mới rời mắt khỏi cái laptop, hốt hoảng chạy theo, xin lỗi và hứa: “Từ lần sau anh sẽ để ý em hơn”.

Ngày trước, lúc mới quen, Quyên thấy Thành là chàng trai rất thú vị, thông minh, hiểu biết, và đặc biệt là rất “xì tin”. Bằng chứng là Thành chẳng những thông thuộc về các vấn đề chính trị xã hội, mà hỏi tên diễn viên, ca sĩ, người mẫu nào cậu cũng đọc vanh vách tiểu sử, các scandal. Có trò chơi nào, trào lưu nào mới nhất, “hot’ nhất Thành cũng cập nhật. Các hotgirl, hotboy, Quyên còn chả biết là ai thì Thành đều “nhẵn mặt” . Cậu bật mí, đó là nhờ “ăn net, ngủ net”.

Các trò trên máy tính thì nhiều lắm! Ngoài đọc báo, chát chít với bạn bè ra thì Thành có thể xem phim, xem bóng đá, mua bán, chơi game, tham gia các mạng xã hội, v.v… Có thể nói chiếc laptop như người bạn “ăn đời, ở kiếp” với Thành. Hết giờ học, tối nào nếu không đi chơi với Quyên thì cậu cũng mất hàng tiếng để “ôm ấp, sờ mó” thậm chí có hôm còn thức thâu đêm cùng rồi ngủ gục trên nó.

Mà kể cả hẹn hò với bạn gái thì đã sao? Chỗ nào giờ chẳng có wifi với wireless. Nên cái laptop cứ như một “cô vợ cả”, luôn được “sủng ái” hơn, chễm trệ trên đùi Thành mọi lúc mọi nơi. Còn Quyên, đâm ra nhiều lúc như người thừa, ngồi trơ ra ngắm bạn trai ôm… laptop. Quyên có trách móc, Thành lại chống chế: “Lẽ ra em phải cảm thấy vui vì anh có thú vui lành mạnh, ‘thơm ngon bổ rẻ’ chứ! Còn hơn khối thằng cờ bạc rượu chè gái mú”.

Quyên tâm sự: “Rủ đi xem phim thì anh ấy bảo: ‘Em thích xem phim gì anh down về cho mà xem. Vừa thoải mái vừa tiết kiệm!’. Rủ đi uống cà phê thì anh ấy nằng nặc đòi vào nơi có wifi chứ không chịu ngồi quán vỉa hè. Rủ đến nhà bạn chơi thì chưa tới cửa nhà người ta anh ấy đã hỏi ‘ở đây có internet chứ?’. Lắm hôm bực quá, cấm mang laptop đi chơi thì cái mặt anh ấy cứ chảy dài, rồi ngồi ngáp vặt, trông có vẻ chân tay ngứa ngáy như con nghiện lên cơn vật. Chán chẳng buồn nói…”.

Thành thử, nhiều lúc Quyên cứ như cô nàng Hoạn Thư, vô cớ ghen bóng ghen gió với cái laptop vô tri vô giác.

Zing.vn
Read more...
0

Cài Win XP tự động




Để tiến hành cài đặt Win XP tự động, bạn làm như sau :
- Chép bộ cài đặt vào 1 thư mục trên máy
- Copy đoạn code dưới đây vào file text và save lại với tên msbatch.txt
;SetupMgrTag
[Data]
AutoPartition=1 (Đây là khu vực cài Windows. C: = 1, D: = 2… Tùy theo định dạng HDD của bạn)
MsDosInitiated=”0″
UnattendedInstall=”Yes”
[Unattended]
UnattendMode=FullUnattended
OemSkipEula=Yes
OemPreinstall=Yes
TargetPath=WINDOWS
[GuiUnattended]
AdminPassword=*
EncryptedAdminPassword=NO
OEMSkipRegional=1
TimeZone=205
OemSkipWelcome=1
[UserData]
ProductKey=xxxxx-xxxxx-xxxxx-xxxxx-xxxxx ( Nhập vào CD-Key)
FullName=”(Tên của bạn)”
OrgName=”(Tên cơ quan)”
ComputerName=VUSONTUNG
[SetupMgr]
DistFolder=D:windist
DistShare=windist
[Identification]
JoinWorkgroup=WORKGROUP
[Networking]
InstallDefaultComponents=Yes
- Copy file msbatch.txt vào thư mục chứa bộ cài đặt
- Do dòng lệnh khá dài, nên bạn có thể tạo thêm 1 file nữa để chạy nhanh hơn. Chép dòng lệnh sau vào Notepad : i386winnt/s:i386/u:msbatch.txt và save lại với tên caidatxp.bat và cho vào thư mục chứa file msbatch.txt
- Ghi tất cả nội dung trong thư mục chứ bộ cài đặt ra đĩa CD và sử dụng khi cài đặt.
Lưu ý :
- Hệ điều hành ở đây chỉ đề cập đến Windows của Microsoft
- Ổ cứng được chia thành 2 phân vùng là C: và D:
- Ổ CD chứa đĩa cài đặt là E:
- Hệ điều hành được cài lên phân vùng là C:
- Các hệ điều hành được cài đặt từ DOS.
Qui định này rất quan trọng, bạn phải xem kỹ để áp dụng cho phù hợp với cấu hình thực tế của máy bạn.
Read more...
AMD ra mắt chip 6 lõi cạnh tranh với Intel



Theo thông tin được tiết lộ, AMD sẽ bắt đầu sản xuất 3 mẫu chip 6 lõi Phenom II X6 trong tháng 4 này; còn mẫu chip thứ 4 sẽ xuất xưởng trong quý 3 sắp tới. Bộ ba chip Phenom II X6 đầu tiên sẽ bao gồm: 1090T, 1055T và 1035T với tốc độ xung nhịp lần lượt là: 3.2GHz, 2.8GHz và 2.6GHz.

Tuy nhiên, khi vận hành ở chế độ Turbo, xung nhịp của những con chip này sẽ được đẩy lên cao hơn, lần lượt là 3.6GHz, 3.3GHz và 3.1GHz. Cả 3 mẫu chip đều có cache 9MB và được sản xuất trên dây chuyền công nghệ 45-nm mới nhất của AMD. Hiện chưa rõ giá bán của những phiên bản CPU này là bao nhiêu.

Mẫu chip cuối cùng trong danh sách chip 6 lõi của AMD là 1075T, có tốc độ xung nhịp 3GHz (hoặc 3.5GHz khi hoạt động ở chế độ Turbo) và cũng có cache 9MB. Ba trong số 4 mẫu chip Phenom II X6 (1090T, 1075T và 1055T) có thêm bộ nguồn thiết kế nhiệt (TDP) 125w, rõ ràng là dành cho máy chơi game và các hệ thống máy PC cao cấp.

Trong khi đó, đối thủ AMD là Intel vừa công bố sẽ sớm ra mắt mẫu chip 8 lõi Xeon 7500 dành cho hệ thống máy chủ. Theo như Intel thì hệ thống máy chủ có thể sử dngj tới 256 con chip này, mang lại hiệu năng xử lý cực kỳ mạnh mẽ.

Cũng giống dòng chip Core I, Xeon 7500 được trang bị công nghệ HT giúp tăng số tác vụ (hay còn gọi là tập lệnh) mà một lõi xử lý có thể thực thi. Và như vậy, với 8 lõi chip, Xeon 7500 có thể xử lý cùng lúc 16 tập lệnh. Intel cũng đồng thời trang bị công nghệ hỗ trợ mới cho dòng chip “khủng” này, theo đó những hệ thống PC sử dụng Xeon 7500 sẽ hỗ trợ tới 2TB RAM.

Trên thực tế, Xeon 7500 có cả phiên bản 6 lõi (X7542 ) được bán với giá 1.980USD; còn phiên bản 8 lõi (X7560) thì có giá gần như gấp đôi (3.692USD). Các hãng sản xuất máy chủ sử dụng chip Xeon 7500 dự kiến sẽ có Cisco Systems, Cray, Dell, Fujitsu, Hitachi, HP, IBM, NEC, Oracle, và SGI.



Theo Vnmedia
Read more...
 
tieu_it88's Blog! © Copyright 2010
.:: TuiNgheNhac ::.